Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

SA MẠC CÁT TRẮNG

Chúng tôi đến New Mexico đúng dịp anh Sơn chủ nhà - giáo sư trường Đại học New Mexico  đang đi làm nghiên cứu ở dưới Cali. Em Thanh phải “nghiến răng” thay chồng lái xe bảy chỗ trên đường cao tốc ra tận sân bay đón “phái đoàn” đến từ DC và NY.
Tháng tám, New Mexico đang vào mùa mưa. Ở sa mạc, mưa rơi cũng lạ. Trời đang xanh trong là thế, chỉ cần một vài cơn gió, mây đen đã kéo về vần vũ. Những tia lửa điện nối đất với trời chạy loằng ngoằng ngay trước mắt. Vậy mà tiếng sấm nghe ầm ì như vọng lại từ rất xa xôi. Mưa đổ xuống sầm sập như bão. Những sợi mưa quất lên cửa kính nghe ràn rạt.  Mưa đón đầu phía trước. Mưa đuổi sát sau lưng. Có vẻ như cơn mưa chỉ chạy dọc theo con đường độc đạo giữa sa mạc. Cát, đá hai bên đường  như vẫn khô cong, nắng lóa.

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

XẾP HÀNG VÀO THIÊN ĐƯỜNG

Tháng sáu năm ngoái mình có việc phải về VN gấp. Nhắn tin cho Hà Linh thì nhận được cả một “rừng” email. HL dặn dò cặn kẽ từ việc xin visa, mua vé tàu, và lên kế hoạch cho 18 giờ đợi nối chuyến của mình ở xứ Phù Tang. Hai chị em chưa từng gặp mặt nhau. Chỉ ngần ấy thôi cũng đủ thấy HL là một người vô cùng chu đáo. Đọc những gì HL viết về nước Nhật trong thảm họa vừa qua càng cảm nhận được ở em tấm lòng bao dung và sự quả cảm. Từ nhà HL ra sân bay phải mất hơn một giờ tàu điện. Trừ đi 4 giờ đồng hồ cho việc di chuyển và làm thủ tục bay, mình đã có 14 giờ để hít thở không khí Tokyo và “xâm nhập” cuộc sống của mẹ con HL ở Nhật. Bữa ăn tối ở nhà hàng, tắm tập thể, và một đêm trọn vẹn không ngủ…